Saturday, March 28, 2020

KINH SÁCH CÁC TÔN GIÁO

KINH SÁCH CÁC TÔN GIÁO,
KINH SACH CAC TON GIAO. 



万古皈盤朝聖母, 
萬穐丹果亼神仙, 
Vạn Cổ Quy Bàn Chiêu Thánh Mẫu,  
Muôn Thu Đan Quả Tập Thần Tiên,


KINH SÁCH CÁC TÔN GIÁO :
万古皈盤朝聖母
萬穐丹果亼神仙
Vạn Cổ Quy Bàn Chiêu Thánh Mẫu
Muôn Thu Đan Quả Tập Thần Tiên
Kinh sach dang am thanh mp3:


KINH SÁCH TÔN GIÁO:
ĐỨC THIÊN CHÚA TRỜI CHRIST
ĐẠI ĐẠO CAO ĐÀI
ĐẠO PHẬT
TÔN GIÁO HÒA HẢO
ĐẠO TAM GIÁO

Kinh sách dạng âm thanh mp3:
The following audio mp3 books is freely contribution and distribution.




Press to enter the audio mp3 folder




万古皈盤朝聖母
萬穐丹果亼神仙
Vạn Cổ Quy Bàn Chiêu Thánh Mẫu
Muôn Thu Đan Quả Tập Thần Tiên


-vi Đại-Đạo định Càn-Khôn,
Cực-Lạc là nơi sống vĩnh tồn,
Từ-ái nặng lòng cơn loạn-lạc,
Tôn-ty nhẹ bước buổi hoàng hôn.
Kim-Loan nhớ trẻ vòng siêu đọa,
Bàn-điện thương con cảnh vịnh cồn,
Phật, Thánh, Thần, Tiên đều giáng thế,
Mẫu dìu con trẻ dại nên khôn.



Phật, Thánh, Thần, Tiên đều giáng thế,
Mẫu dìu con trẻ dại nên khôn.

Quay gót mau về nơi cựu vị
Thôi đừng dan díu kiếp phù sinh.

Phù sinh bách tuế đa như mộng,
Thế cuộc nhất trường khả tợ vô,

Dấn thân trong nẻo hoạn đồ,
Kim-lòng ai biết, cả-hồ ai hay.
...   ...

Hỡi ai có trí có tài,
Vẫy-vùng thân-thế ra ngoài trầm-luân.
Buổi tánh thị ưng lưu dục hải,
Minh tâm hề giải thoát mê đồ.
Muốn về đến cảnh hư vô,
Trường Tiên nẻo Phật ra vô cõi trời.
...   ...

Về nơi bến giác trọn bề,
Để xa bến mụi sông mê cuộc đời.

Con ôi! Giữ vững tinh thần,
Trau-giồi đạo hạnh, kề gần Phật Tiên.
Phật tức Tâm, Tâm hiền tức Phật,
Phàm tánh do tánh xuất phi phàm,
Muốn tìm cho gặp Lão ĐAM,
Non Bồng nước nhược phải cam lối vào.
...   ... 
...   ... 
...   ... 
...   ... 
...   ... 
...   ... 



*******     

Hỡi con trẻ Cung Son có nhớ,
Chốn Diêu-Cung trẻ nỡ quên sao?
Dẫu khi mang sứ mạng vào,
Dẫu khi bị đọa trần-lao đền bù,
Thì cũng nhớ mùa Thu năm ấy,
Mẹ dặn dò con hãy ghi lòng,
Vào đời độ chúng lập công,
Rồi quày trở lại hiệp cùng Mẹ con.

Dẫu thân tục mất còn, giàu có,
Dẫu xác phàm sướng khổ vui buồn,
Nhẫn-kiên chịu đựng qua truông,
Mót bòn công quả vai tuồng nhơn-sanh.

Thì phải nhớ căn lành trở lại,
Thì phải gìn nhơn-nghĩa âu lo,
Xả thân làm Bát-Nhã đò,
Độ đời nào xá cam-go bụi trần.
Con có nhớ non nhân, nước trí,
Mẹ thường thường thủ-thỉ dặn dò,
Nguyên căn há dễ cơ hồ,
Vô-vi trở lại, Hà-đồ dời chân.

Nhưng khi con vào trần tục lụy,
Rồi buông theo chẳng nghĩ, chẳng suy,
Vào đời mê cái hữu-vi,
Lăn theo mãi-mãi chẳng khi nào rời.

Luật tiến-thoái con ôi có biết,
Nghiệp luân-hồi càng siết càng căng,
Bánh xe luân chuyển dặm ngàn,
Xuống lên mãi-mãi con đàng tử sanh.
Ngàn muôn kiếp loanh-quanh trần-cấu,
Như kiến bò miệng chậu khôn ra,
Nào là chủng-tộc quốc-gia,
Nào con vợ đẹp, cửa nhà xinh tươi.

Nào lạc thú vui cười danh lợi,
Nào hơn thua khi tới, khi lui,
Nào ngon-ngọt, nào béo bùi,
Thập tam lấp lững mãi vùi thân con.

Nào có biết mất còn thế sự,
Nào có tường lành dữ nghiệp duyên,
Dây oan trói buộc triền-miên,
Trong vòng nhân-quả dây chuyền xuống lên.
Con hỡi con! Xây nền đạo hạnh,
Con hỡi con! Tu tánh, tu công,
Đừng mê-luyến hẳn hồng-trần,
Nương đời mà biết lập công trở về.

Sớm tránh khỏi sông mê bể khổ,
Tầm thuyền từ Mẹ độ các con,
Tu đi, méo sửa ra tròn,
Tu đi cho nhẹ linh hồn của con.

Đó là giữ vẹn tròn lời Mẹ,
Tình Mẫu-tử cặn-kẻ phân qua,
Đệ-huynh giữ được chữ Hòa,
Dắt dìu nhau chốn Ta-bà tu công.

NGÂM
Con mong đến Hội Hoa-Long,
Để xem thế sự quay mồng đổi thay,
Hởi con! Con có phúc dày,
Để hầu chịu đựng những ngày đổi thay.
Đất Trời rung chuyển Núi bay,
Bao nhiêu đêm tối chẳng ngày con ôi!
Giữa cơn hỗn-độn rối bời,
Biết đâu Ma-quỉ, Đất Trời, Phật Tiên,

Nếu con thiểu đức vô-duyên,
Đừng mong tồn-tại ở yên cõi nầy.
Phật Tiên xác đổi hồn thay,
Lập đời Thượng-đức, lập ngày Thuấn, Nghiêu.

Lọc-lừa sàng-sảy tiêu điều,
Là ngày dữ ít lành nhiều đó con.
Để con sống hưởng vuông tròn,
Một đời hạnh-phúc nước non dịu hiền.
Khỏi cơn đời Đạo đảo-điên rối cuồn.
Con ôi! Hãy lãnh vai tuồng,
Độ đời nào nệ vui buồn thế gian.
Kiên tâm bền chí bền gan,
Luyện-phanh tâm nội minh-quang tháng ngày.

THI
Tháng ngày bền chí với bền công,
Khảo-thí gian lao chớ nản lòng,
Việc khó cố làm nên giá bửu,
Kiếp người sứ mạng phải cho xong.
THI
Cho xong mới trở lại ngôi xưa,
Trần-cấu dặn lòng chớ thích ưa,
Nghiệp quả rán lo mau trả hết,
Tập lần thanh-nhã muối cùng dưa.
...   ...   ...


***********       
...  ...   ... 



16. Vì Tình Thương Vô-Cực, Mẹ Phải Đến Thế-Gian Thức Tỉnh Các Con Thánh-Tịnh Ngọc-Minh-Đài, Tuất thời Rằm tháng Mười BínhNgọ (26/11/66)
Diêu-Trì Kim-Mẫu Vô-Cực Từ-Tôn, Mẹ mừng các con.

THI: 
Nhớ đến con thơ dưới cõi trần,
Trong khi đời Đạo chịu gian truân,
Lập công quyết giữ lòng son sắc,
Ân huệ dành riêng đã sẵn phần.

Giờ nầy, Mẹ giáng đàn đến cùng các con trong lúc thời thế loạn ly, đem sự an-ủi vỗ-về trên bước đường hành đạo để các con vững niềm tin hầu thoát qua những cơn bảo tố phong ba, giữa cõi trần ai đang tiến diễn. Mẹ miễn lễ, các con đồng an tọa.
Hỡi các con! Cõi Thiên Đường là nơi bất sanh, bất diệt, không phiền lụy nghiệp oan, không trả vay, vay trả.
Nhưng các con đã trót rời cảnh Thiên Đường để thác sanh vào nơi thế tạm, mang một sứ mạng tạo lập nên cõi dinh hoàn, đâu phải là Thượng-Đế đưa các con vào nơi đọa lạc, mà chính đó là đức háo sanh tạo thành trung giới vạn vật để vũ-trụ thêm một phần của sự mầu nhiệm vô biên. Nào hay đâu, khi con vào cõi hồng trần, chẳng vững vàng giữ bổn nguyên chơn tánh, để bụi trần che lấp điểm Linh-quang, rời xa linh tánh tức là Đạo.
Con ôi! Trong khi ấy nguyên thỉ hóa sanh là Mẹ, Mẹ phải đem huyền năng thâm diệu, hầu cầu khẩn với Chí-Tôn để đến thế gian vạch rõ đường đi nước bước nhắc nhở tiền kiếp, hậu lai, và cũng để các con thức tỉnh mà nhìn thấy nguyên nhân của mình hầu quày gót trở về nơi Khối Đại-Linh-Quang và sẽ chuyển luân trong đức háo sanh chí trọng.
Trong khi đem Đạo đến thế gian, Chí-Tôn đã phải phân thân nhiều kiếp hầu hoằng khai chánh Đạo để con được đem Chánh-pháp mà tìm lại cái Đạo của con đã mang đến hồng trần tự ngàn xưa.
Đến thời kỳ nầy là buổi cuối cùng Hạ-Nguơn Mạt kiếp, theo vận số tuần huờn. Con ôi! Mẹ rất thương hại cho các con trong lúc thiếu thời, cường tráng, sáng suốt thông minh lại phải “Thông minh phản bị thông minh ngộ”.
Cho đến lúc con chợt tỉnh giấc nồng vì một tiếng chuông cảnh giác hay một tiếng sấm sét trong thời hỗn độn, các con đến với Mẹ hay hành đạo trong sức hầu mòn, tuổi hầu tàn, mà lại đã mang biết bao nhiêu là trái oan duyên nghiệp, tội lỗi chất chồng, nên chi khả năng phải tùy theo cảnh mà xuất dụng, trí huệ tùy theo cảnh mà ứng hiện, sức lực tùy theo cảnh mà tiến thối, luôn luôn nguyện cầu tha thiết những điều con muốn, con ham, con thích, tựa hồ như thuở tráng niên.
Ôi! Thiêng liêng cũng hết sức hộ trì, sự ân xá cũng ngập tràn ban bố, nhưng chỉ trong sự giới hạn của sự nhân quả đền bù, chớ không vượt khỏi luật công bình của Tạo-Hóa.
Hỡi các con! Điều Mẹ giải dẫn hôm nay là để các con tự xét mình hay nhìn lại bản thân và tâm trí của mình để làm một tấm gương cho mai hậu của đoàn măng non mà chính các con đã gây tạo ra.
Đây Mẹ nói rõ hơn nữa, là hồng ân võ lộ lúc nào cũng chan rưới cơn nắng hạ thâu tàn ví như ban Đạo-pháp, dạy công quả, giúp phần tiến triển hành sự, ủng trợ vô-vi, các con có nhận thấy chăng? Mặc dầu, những con nào biết thì đỡ khi thân phàm bị bộc phát bởi căn nghiệp tiền khiên, bởi súc-tích dòng ô trược, bằng con nào không biết suy nghĩ thì phải chịu trong chỗ đền bồi, chớ tình Vô-Cực Mẫu-Tử tương quan làm sao mà Mẹ quên được sự đau khổ của mỗi con. Bởi thế, Mẹ khuyên các con phải tự giác và độ dẫn đoàn sau cũng như các con đã từng lãnh trách nhiệm trong Tam-Kỳ Phổ-Độ.
Luật Trời đất âm-dương phối ngẫu, Thiên Đạo, Nhơn Đạo hai đàng đã song song. Tuy nhiên, nếu các con muốn trở nên Thánh Hiền Tiên Phật thì phải xử thế vào mức độ thanh cao, rèn tâm luyện tánh cho đúng nghĩa-nhân đạo-lý, thì cơ luân chuyển trường tồn âu cũng trong đức háo sanh, mà con không đến nỗi phải vào nơi phong đô ngục thất. Con ôi!

THI: 
Sớm biết lo thân độ lấy thân,
Oan khiên nghiệp chướng cổi lần lần,
Gieo mầm đạo đức cho mai hậu,
Hột giống nguyên nhân được trọn phần.
Về phần tâm lý nhơn sự, con ôi! Tránh làm sao khỏi, vì các con mở cửa trước lúc bình-minh, thì trước thềm đã có thị phi ở ngõ sau. Cõi thế gian nầy là vậy. Phương chi, thời kỳ hỗn loạn điên nguy mà các con muốn mỗi mỗi đều hoàn hảo toàn chân cũng khó mà được đó các con. Nếu các con hiểu lời Mẹ nói hôm nay.

BÀI: 
Vô Ma khảo bất thành Đại Đạo,
Ngọc có giồi giá bảo mới nên,
Đường trường biết sức ngựa bền,
Hỡi con mài sắt nên kim đâu là.
Tu con sửa cái Ta trước nhứt,
Tu con vun cội đức sau nầy,
Cõi trần tỉnh tỉnh say say,
Đạo là phương pháp chữa ngay bịnh trần.
Nếu con mãi lo thân lo thế,
Mẹ e rằng sanh tệ sanh hư,
Chẳng quen tìm đến cửa từ,
Phải về nẻo đọa bây giờ mong ai.
Lời tha thiết hôm nay con nhớ,
Giữa thâm canh dạy dỗ mọi điều;
Cái tình mẫu-tử cao siêu,
Con nên con hưởng con liều Mẹ đau.
Nay Cơ-Quan đề cao trách nhiệm,
Mai con hiền đặng hiển thân danh;
Đoàn viên nơi cõi Thiên-Đình,
Hưởng an Cực-Lạc thế tình rời xa.
Dầu con có bảy ba lo liệu,
Dầu con toan nắm níu lợi danh;
Trăm năm dễ mấy thân sanh,
Áo quan một cổ bao quanh một đời.
Con để lại bao lời nhắc nhở,
Cùng tầm thường một thuở nhơn sanh,
Có chi bảng ngọc đề danh,
Thánh Hiền Tiên Phật lập thành muôn thu.
Các con gắng công phu công quả,
Nhờ Thiêng-liêng ân xá phước ban,
Để con biết nẻo rõ ràng,
Biết lo chọn lọc thau vàng từ nay.
Đêm hầu tàn tình dài đăng đẳng,
Giờ khắc qua lòng chẳng thỏa lòng,
Ước chi con thoát trần hồng,
Trở vể Diêu Điện Non Bồng vui say.
Thôi căn kiếp đọa đày âu phải,
Thôi nghiệp duyên trang trải cho rồi,
Kiếp nầy cố gắng con ôi!
Vượt cho qua khỏi luân hồi thế gian.
Mẹ thương con trước đàn dạy dỗ,
Con nhớ lời tìm chỗ hiểu xa,
Giả con Mẹ lại Diêu Tòa,
Hẹn ngày hội ngộ đài hoa dắt dìu.
Mẹ ban ơn chung các con.

TOÁT-YẾU: 
Thượng-Đế cho con người xuống thế gian với sứ mạng tạo lập nên cõi vinh hoàn, đâu phải Thượng-Đế đưa con người vào nơi đọa lạc, để vũ-trụ thêm một phần của sự mầu nhiệm vô biên. Nào dè con người vào cõi hồng trần chẳng vững vàng giữ bổn nguyên chơn tánh để bụi trần che lấp điểm Linh-quang, rời xa linh tánh tức là Đạo. Nay đã đến thời buổi cuối cùng Hạ Nguơn Mạt Kiếp, vì thương con đức Mẹ mới đến thế gian vạch rõ đường đi nước bước, nhắc nhở tiền kiếp để con thức tỉnh mà nhìn đến nguyên nhơn của mình, hầu quày gót trở về với khối Đại Linh Quang là Thượng-Đế. Đức Mẹ lúc nào cũng chan rưới hồng ân võ lộ ví như dạy lập công quả và ban Đạo-pháp cho các con, trong tình Vô-Cực Mẫu-Tử tương quan. Đức Mẹ lưu-ý: “Nếu các con muốn trở nên Thánh Hiền Tiên Phật, thì phải xử thế vào mức độ thanh cao rèn tâm luyện tánh cho đúng nghĩa nhân đạo lý. Mẹ cũng khuyên về phần tâm lý nhơn sự, tránh làm sao những điều thị phi ngang trái, vì cõi thế gian nầy là như vậy.
Vô Ma khảo bất thành Đại-Đạo,
Ngọc có giồi giá bảo mới nên…
Và tu phải lo xử cái Ta trước nhứt, cái Ta phàm ích kỷ độc tôn và phải lo vun bồi đạo đức, cố gắng kiếp nầy cho vượt qua khỏi kiếp luân hồi ở thế gian.

...  ...   ...



***********     
...   ...   ...

9. Đời Đạo Song Tu:

Thánh Thất Bình Hòa, Tuất thời Rằm tháng 8 Nhâm Tý (22/9/1972) 
DIÊU-TRÌ KIM-MẪU VÔ-CỰC TỪ-TÔN. Mẹ linh hồn các con nam nữ.
THI
Thương con cực nhọc bấy nhiêu ngày,
Góc biển ven Trời hội đến đây,
Dự lễ Trung-Thu chầu Đức-Mẹ,
Thế nên Mẹ trở lại đàn nay.
THI
Lắm kiếp nhiều đời đã xuống lên,
Mang nhiều quốc-tịch, tuổi và tên,
Loanh-quanh trong bánh xe luân-chuyển,
Vì bởi quên căn với móng nền.
THI
Móng nền đạo-lý dạy con hiền,
Tôn-giáo khai-minh Phật, Thánh, Tiên,
Cạn mực, bút mòn thiên vạn điển,
Nhưng con học hỏi có bao siêng.
THI
Vì thế nên gây lắm nghiệp trần,
Mấy đời mấy kiếp dấn vào thân,
Trả vay, vay trả hoài chưa rảnh,
Sanh tử, tử sanh với nợ trần.
THI
Tu một rồi con tạo nghiệp hai,
Thế nên phá sản chốn Thiên-Đài,
Khi lâm trần-thế toàn căn thiện,
Vì vậy chuyển-luân mãi thế hoài.
THI
Tam-Kỳ nay đã gióng hồi chuông,
Cho kẻ nguyên-căn tỉnh mộng hồn,
Cho kíp quay về đừng lạc-lõng,
Để cho lòng Mẹ ngóng trông buồn.
THI
Thương buồn con trẻ đã say mê,
Lặn hụp trần lao chưa chịu về,
Tứ khổ bốn đường giam trẻ mãi,
Làm cho quên mất những lời thề.
THI
Thề rằng xuống thế luyện linh-đơn,
Hành Đạo giúp đời tế trợ nhơn,
Công-quả, công-trình tu-luyện kỷ,
Vẹn tròn phận-sự phục lai huờn.
THI
Thế mà con trẻ nhớ chi đâu!
Tạo nghiệp oan gia mãi dãi dầu,
Nhỏ lớn rồi già đau lại chết,
Xuống lên lên xuống cảnh đau sầu.
THI
Ngày nay con trẻ chớ say mê!
Thức tỉnh lo tu sớm trở về!
Tém vén việc đời cho gọn gọn,
Song tu đời Đạo mới an bề.
THI
Đừng rằng: “Tại, bị” lắm nghe con!
Việc méo, khéo tu cũng được tròn,
Tên tuổi các con đừng để mất,
Diêu-Cung Mẹ sẵn bút và son.
THI
Để ghi tên tuổi trẻ tu hiền,
Hành Đạo, giúp đời cần-mấn siêng,
Sớm, tối, Đạo, đời toan liệu gánh,
Sao cho khỏi hổ mặt trò Tiên.
THI-BÀI
Thu Nhâm-Tý mấy dòng Mẹ kể,
Cho các con trần-thế ghi lòng,
Tu là lóng đục tầm trong,
Phân thanh, khử trược từ lòng đến thân.
Con hỡi con! Phong-trần nặng nợ,
Con hỡi con! Chớ ở lâu dài!
Dầu rằng có luyến trần-ai,
Đừng gây nghiệp xấu dông dài nghe con!
Hãy làm phước tu bòn công-đức!
Hãy làm nhân góp sức chung công!
Việc chi mình chẳng hài lòng,
Đừng làm kẻ khác trong vòng thế-gian.
Lựa việc tốt ngay đàng thẳng lối,
Chọn việc lành thúc hối nhau làm,
Việc đời con đã quá ham,
Còn đâu giờ giấc con làm công-phu?
Con hỡi con! Lo tu kíp kíp!
Con hỡi con! Cho kịp quay về!
Về nơi Bến Giác trọn bề,
Để xa bến Mụi, sông Mê cuộc đời.
THI
Mẹ từ Diêu-Điện đến trần-gian,
Chẳng có Bồ-Đào để xách mang,
Hầu đặng đãi con cho phỉ dạ,
Nên dùng bạch-thủy điển ân ban.
THI
Ban ơn con trẻ khắp trung đàn,
Đồng ẩm hồng ân Đức Mẹ ban,
Để trợ thân tâm cho mẫn tuệ,
Vượt bao thử-thách của trần-gian.
NGÂM
Ban ân con trẻ trung đàn,
Chí tâm hành Đạo! Thiêng-Đàng Mẹ lui.
...   ....   ...
**************         
...   ....   ...

10. Phải Truyền Chánh Pháp Của Thầy Ra Năm Châu…
Hườn-Cung-Đàn, Tuất thời 29 tháng 8 Ất-Tỵ (24/9/65)
Vô-Cực Từ-Tôn Diêu-Trì Kim-Mẫu, Mẹ linh hồn các con. Mẹ mừng các con nam nữ.
THI
Từ thử dạy khuyên đã quá nhiều,
Hỡi con còn nhớ được bao nhiêu?
Nỗi đời nỗi Đạo hai vai chít,
Lỡ đệ lỡ thầy một bước xiêu.
Đứa dở bôn chôn ngay buổi sáng,
Người hay luộm-thuộm đến ban chiều,
Non đoài ác lặn chuông linh giục,
Bớ trẻ đường ngay kíp dắt-dìu.

Các con nam nữ! Mãi đến hôm nay, qua khỏi ngày lễ kỷ niệm khai Đạo một tuần. Mẹ mới giáng đàn nơi đây, để kiểm điểm lại cho quá trình cơ Đạo, làm một bài học chung, để các con ghi nhớ ngày kỷ niệm đó. Mẹ miễn lễ, toàn tất các con an tọa.
Các con ôi! Đến nay cơ Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ đã trải qua ngót bốn mươi thu, sự phổ truyển chánh-giáo hướng dẫn quần linh buổi Hạ-Nguơn trên bước đường tu học, các con đóng góp một phần công quả rất lớn trong sử Đạo. Vể phương diện thế Thiên hành hóa, các con đã được một điểm son, nhưng còn về phương diện hiệp nhứt qui-nguyên một thể thống Đạo tại nước nhà các con còn vấp phải bao nhiêu trở ngại, nhưng dầu sớm, dầu muộn, những trở ngại đó các con sẽ vượt qua, có như vậy, phương thức hành đạo, kinh điển, đạo-luật mới có cơ hội soạn thảo duy nhứt, từ đó mới có thể phổ-truyền năm-châu bốn biển. Còn như trước hiện trạng, các con chưa thể làm gì được hầu thực hiện sứ mạng cao cả đó.
Giả thử hiện giờ, nếu có một ngoại nhơn từ phương Trời Âu, Mỹ, Úc đến hỏi sự tổ chức trong Đạo Cao-Đài, các con phải nói làm sao? Giải thích làm sao? Dựa vào tiêu chuẩn đạo luật nào để giải thích cho ngoại nhơn đó khỏi thắc mắc lầm lẫn một khi được hỏi đến một con thứ hai ở chi phái khác.
Hôm nay, các con hãy bình tâm cùng Mẹ kiểm điểm, ôn lại trong quá trình với những sứ mạng thế Thiên hành hóa, gồm mấy lãnh vực và mấy xu hướng trong hàng huynh đệ các con.
Cũng thời một cõi lòng thiết tha thương Thầy mến Đạo, con nào cũng muốn sáng danh Thầy, rạng danh Đạo, nhưng chính trong mỗi con còn thiếu những điều kiện và hoàn cảnh, do đó là một trở ngại rất lớn.
Con có đứa khi đặt mình vào Đạo, hầu muốn đem chánh pháp, đạo luật, kinh điển phổ truyền khắp nơi để cho nhơn sanh tỉnh thức tu học, để tạo lập một cõi Thiên Đường ở thế gian toàn là hiền nhơn đạo đức. Cũng có đứa nóng lòng vì việc Đạo, bước xa hơn một bước, là tạo thế lực bên đời để dễ bề phổ truyền chánh Đạo, nhưng không hay rằng mình đã vướng chân trong lưới rập thường tình của thế nhân. Cũng có đứa nóng lòng vì quốc gia đại sự, muốn chen chơn vào đó để làm phương tiện hoạt động phổ biến Đạo Trời. Cũng có đứa vì tiền đồ Đại-Đạo và danh nghĩa Đạo-Giáo, giữa buổi thế sự phân tranh, muốn được tiếng nói Đạo Thầy làm trung gian để giải hòa mọi mặt. Cũng có đứa muốn tại gia tu học, gìn-giữ tân-pháp, cũng có đứa thường xuyên đi đến Chùa, Thất để học hỏi điều hay lẽ phải trong hàng huynh đệ tiền phong. Cũng có đứa trong tâm chẳng muốn đi đâu, nhưng lại sợ e vắng mặt lâu ngày rồi huynh đệ cho mình là ngã Đạo, nên ngày Sóc Vọng rán trổi bước đến Chùa, Thất cho có lệ. Cũng có đứa không quản của, công, đem đóng góp vào Cơ-quan Đạo để được hưởng phúc hồng Thầy Mẹ rưới chan. Cũng có đứa vào Đạo để thọ Thiên phong vào hàng anh lớn đợi ngày lâm chung, tuổi tên được vào sử Đạo.
Nhưng rồi các con ôi! Ai là bực xứng đáng thay mặt Chí-Tôn để nói lên được tiếng nói duy nhứt của Đạo CaoĐài? Ai là người xứng đáng nói lên tiếng nói để cảnh tỉnh các lãnh tụ chi phái Đạo để cùng vạch một đường hướng chung cho bước tiến Đạo Trời.
Bởi trong hàng huynh đệ các con, có những điều kiện không đồng nhứt. Con thì có thành tích công quả với sử Đạo, nhưng thiếu tài cán hoạch định đường lối tiến cho nhơn sanh.
Cũng có con đức tài vẫn có nhưng thiếu thông minh hoạt bác, lỗi lạc, để diễn tả hết những tối thượng siêu đẳng của Đạo Trời. Cũng có con tài đã có hoạt bác đã hay, nhưng thiếu thiện tâm thiện chí hoằng dương Thiên Đạo.
Cũng có con tài có, thông minh có, thiện chí có, nhưng thiếu về thành tích tiền bối khai minh Đại-Đạo. Cũng có con thừa tài, dư đức, thiện chí có đủ, thành tích sử Đạo có sẵn, nhưng vì hai chữ nghèo nàn về vật chất, mà tiếng nói trung kiên chẳng được ai nghe, chẳng được lưu ý đến. Cũng có con chẳng có những điều kiện trên, chỉ có một mảnh tâm trung thương Thầy mến Đạo, chất phác hồn niên, như như mộc mạc, mà chính là những con đó đã đóng góp cả của lẫn công rất nhiều với cơ Đạo, đã hy sinh đặt mình dưới sự sai khiến hướng dẫn của đàn anh hướng đạo. Nhưng ai là người xứng đáng để lãnh nhiệm vụ hướng dẫn đó hỡi các con?
Các con tự hỏi mình đặt thân vào cửa Đạo để làm chi? Có phải để tự giác tự tu, tự nhận làm những việc thiện, việc nhân nghĩa để trả lần bao nghiệp oan khiên tiền khiếp, nhẹ mình hầu sớm để hưởng đời Thượng Nguơn Thánh Đức, an cư lạc nghiệp, đất Thuấn Trời Nghiêu, sau ngày viên mãn phủi sạch nợ trần, điểm linh quang được trở về hiệp nhứt cùng Thầy Mẹ hay chăng?
Đó là điều mà Chí-Tôn và các Đấng Thiêng-liêng đã dạy ngay từ buổi khai Đạo.
Khai Đạo để cứu đời, chớ không phải làm nhăng cho đời, mà cứu bằng cách nào vậy hỡi con?
Chính các con phải tự cứu mình trước rồi mới có phương tiện và điều kiện cứu kẻ khác. Tự cứu mình như thế nào đó các con?
Trước nhứt phải thành thật với lòng mình, tự đóng khung mình trong kỷ-luật Đạo, gội rửa hết những tánh ích kỷ xấu xa, ý nghĩ đen tối, tánh nết ganh hiền ghét ngõ, tập lần đức bác ái, vị tha, tinh thần phục thiện, thực hiện được đường lối công bình, bác ái, từ bi. Ba điểm đó là sơ khởi người mới giữ Đạo phải tập làm cho được.
Từ bi là mình phải bất nhẫn, thương tâm trước những sự đau khổ của kẻ khác, cốt làm sao giác-ngộ và tạo mọi hoàn cảnh để giúp kẻ khổ sớm thoát ra vòng tội-lỗi đen tối.
Bác ái là xót thương tất cả, chẳng những nhơn loại, mà thương luôn đến loài thú cầm thảo mộc, bò bay máy cựa. Tha thứ những kẻ có lỗi với mình để cảm hóa họ lại gần với mình hầu hướng dẫn lần họ vào đường tu hành chánh Đạo. Từ- bi, Bác-ái, khi con làm được xong, cũng phải nhớ đến Công-bình.
Chính sự chay lạt của các con đã gắn liền với hai chữ công-bình, vì không thể ngon miệng với cao lương mỹ vị trên cái đau khổ chết chóc của loài khác. Mình muốn Trời, Phật, Thánh, Thần hộ-độ, khoan dung, dìu dắt mình tai qua nạn khỏi, sớm ngộ Đạo, thì mình cũng hộ-độ, dìu dắt những kẻ khác và khoan dung công bình với kẻ khác. Dầu kẻ đó là người nghịch, cũng phải tạo cho được lòng thương đối với họ. Chính trong chữ tự tu, tự cứu, các con phải làm được điều sơ đằng đó rồi mới nói những việc khác.
Người tu tại gia là một đơn vị tín-đồ, nếu chưa làm được bực hướng đạo, cũng phải cho xứng đáng một người tín đồ. Khuyên người làm từ bi, bác ái, công bình mà chính mình không làm được thì sự khuyên đó không đem lại kết quả gì hết.
Các con đừng mong vọng Thiêng-liêng thố lộ Thiên cơ cùng thời cuộc. Mong vọng đó là kẻ hở, là chỗ yếu để cho mị tà lợi dụng sở thích đó, hướng dẫn các con xa Thầy, xa Đạo.
Hỡi các con! Muốn biết để làm chi? Giả thử Thiêngliêng cho biết đời Thượng-Nguơn Thánh-Đức sẽ lập vào
năm, tháng, ngày giờ nào đó, rồi các con phải làm gì cho thích hợp, nếu khi các con thiếu công quả thiếu những đức tính của người tu. Tai hại hơn nữa, khi các con biết được Thiên cơ thời sự, bản tánh háo danh, hiếu kỳ sẵn có, tiết lậu đầu đường xó chợ, đó là mầm tai họa nẫy nỡ trong người các con.
Các con chỉ biết có một đường lối tu chơn tích đức, công quả phổ giáo Đạo Trời, cảnh tỉnh sanh linh. Hễ mỗi người thực hiện được tình thương, hễ thương thì không còn giết hại lẫn nhau, đời thái bình thạnh trị dầu không cầu mong cũng đến.
Ngày mới khai minh Đại-Đạo, những tiên tri đã có cơ tiền định đã được hé mở đôi phần, nhưng chúng sanh không được lưu-ý, vì đương hưởng cảnh an cư, mấy ai nghĩ đến cơ cuộc, sẽ diễn biến như ngày nay. Nước đến trôn, tâm hồn rối loạn, chạy đến cầu xin Thượng-Đế cứu rỗi cho mình. Thượng-Đế thương tất cả chúng sanh, nhưng nếu chúng sanh không tu, không tự cứu, Thượng Đế cũng chẳng biết làm sao.
THI
Các con hãy lần tay đếm lại,
Đạo Trời khai đã mấy mươi thu,
Con nào quyết chí lo tu,
Con nào nương ẩn bóng dù tạo cơ.
Lời Thánh-dụ phú thơ còn đó,
Bao thi văn dạy dỗ khuyên răn,
Mong cho thế sự ăn năn,
Tự tu, tự tỉnh, lần phăn đường về.
Cõi trần là sông mê bể khổ,
Tạm thời gian con ở nơi đây,
Biết bao những việc quấy rầy,
Lo ăn, lo mặc, dỡ hay đủ điều.
Việc phải trái sớm chiều đây đó,
Việc nghĩa nhân khắp ngõ cùng đàng,
Tình thương lẫn với thù hằn,
Khi hờn, khi giận cố dằn cho qua.
Xuân Hạ đến Thu tà Đông chí,
Việc đói no cũng chỉ đấy thôi,
Tai Trời ách nước than ôi!
Thương con trong cảnh quả nhồi thế gian.
Quanh năm cảnh cơ hàn túng thiếu,
Nghèo với giàu đồng chịu ngang nhau,
Nghiệp chung mấy kiếp biết sao,
Hẹn ngày để trả cho mau tại trần,
Vì thương con bao lần mở Đạo,
Vì thương con Đạo-giáo khai minh,
Miễn con giữ được chân tình,
Kỳ ba ân xá siêu sinh dễ-dàng.
Con hỡi con! Mau toan lo liệu,
Con hỡi con! Gây lại tình thương,
Kêu nhau chung bước một đường,
Đừng phân màu sắc khác thường trắng đen.
Con phải cố khêu đèn chơn lý,
Cho người đời để ý nhìn theo,
Nữ nam chẳng luận giàu nghèo,
Tình thương bủa rộng nhắm vào hành y.
Đêm thanh vắng Mẹ ghi mấy đoạn,
Kêu con hiền phải rán nghe qua,
Chinh chinh bóng nhựt xế tà,
Hẹn ngày hội ngộ canh gà gáy tan.
THI
Tang thương cuộc thế biết mà chi,
Xáo trộn tâm trung mệt ích gì,
Những việc nghĩa nhân tua gắn bó,
Đề tài chính xác ở khoa thi.
Khoa thi tuyển chọn bực nhân hiền,
Những kẻ căn tu hữu huệ duyên,
Thánh Đức, Thượng-Nguơn Trời chuyển lập.
Thế trần chung hưởng cõi Thần Tiên.
NGÂM
Dạy con cũng kể khá nhiều,
Đem về dành để sớm chiều lần xem,
Siêng năng học hỏi chị em,
Những điều chưa biết, biết thêm để làm,
Thế trần giả tạm đừng ham,
Quả công khuya sớm siêng làm cho tinh,
Ban ơn con trẻ tất tình,
Thế gian tu học, Thiên Đình Mẹ lui.
TOÁT-YẾU: Đại khái đức Mẹ dạy:
1. Đến nay Cơ Đạo đã trải qua 40 năm dư, Mẹ nhận xét côngquả của các con tín-đồ trên phương-diện qui-nguyên hiệp nhứt còn vấp phải bao nhiêu trở ngại, nhưng dầu sớm hay muộn gì cũng sẽ vượt qua mới có thể phổ-truyền Chánh-giáo của Thẩy ra năm Châu bốn biển với một Giáo-lý duy-nhứt cho toàn Đạo. Giữa các Chi Phái khác nhau đừng để ngoại nhân từ các nước Âu, Mỹ, Úc phải thắc-mắc lầm lẫn về nền tổ-chức và Giáo-lý của Đạo.
2. Đức Mẹ kiểm điểm lại các hàng tín-đồ Đại-Đạo có nhiều tình trạng và tâm tư khác nhau nhưng tựu trung không ngoài mụcđích là vào cửa Đạo là để tự giác và giác tha để khi công viên quả mãn, lìa cõi đời, được trở về hiệp nhứt cùng Thầy Mẹ. Trước là lo tự tu, tự cứu lấy mình, sau lo cứu người. Mà tự cứu lấy mình như thế nào? Mẹ hỏi và Mẹ cũng trả lời dùm:
Xin đọc đoạn Mẹ dạy rất rõ: “Trước hết phải thành thật với lòng mình… thực hiện được đường lối CÔNG-BÌNH, BÁC-ÁI, TỪ-BI. Ba điểm đó là sơ khởi người mới giữ Đạo phải tập làm cho được. Và đức Mẹ giải thích dùm ba điểm đó rất cụ thể.
TỪ-BI là mình phải thương tâm trước những đau khổ của kẻ khác, cốt làm sao giác ngộ và tạo mọi hoàn cảnh để giúp kẻ khổ sớm thoát ra vòng tội lỗi đen tối.
BÁC-ÁI là xót thương tất cả, chẳng những nhơn loại, mà thương đến cả loài thú cầm thảo mộc, bò bay máy cựa. Tha thứ những kẻ có lỗi với mình để cảm hóa họ lại gần với mình hầu hướng dẫn lần họ vào đường tu hành chánh Đạo.
CÔNG-BÌNH là chính sự chay lạt cũng gắn liền với hai chữ Công-Bình, vì không thể ngon miệng trên cái đau khổ chết chóc của loài khác. Mình muốn Trời Phật, Thánh, Thần hộ-độ khoan-dung dìu-dắt cho mình tai qua nạn khỏi, thì mình cũng phải hộ-độ dìudắt khoan-dung và công bình với kẻ khác, dầu kẻ đó là người nghịch cũng phải thương họ.
Đó là ba điều sơ đẳng các con phải thực hiện trước khi bước sang việc khác.
3. Mẹ khuyên đừng mong Thiêng-liêng thố lộ Thiên-cơ vì đó là kẻ hở để cho tà mị lợi dụng sở thích mà hướng dẫn các con xa Thầy xa Đạo. Vã sử như các con biết được Thiên-cơ, rồi vô-ý tiết lộ, đó là mầm tai họa sẽ đến với các con. Ngày mới khai Đạo, Thiêngliêng cũng đã hé mở đôi phần, nhưng chúng sanh không mấy ai lưu ý để tự tỉnh lo tu hành, để đến ngày nay cơ cuộc xảy đến, tâm hồn rối loạn, chạy đến cầu xin Thượng-Đế cứu rỗi cho mình. ThượngĐế thương tất cả chúng sanh, mở Đạo cho chúng sanh tu để tự cứu và cứu kẻ khác, nếu chúng sanh không tu, không tự cứu,
Thượng-Đế cũng chẳng biết làm sao!
...   ....   ...

*****************           
...   ....   ...

11. Đạo Pháp Rất Huyền-Bí: 
Vạn-Quốc-Tự (Chơn-Lý-Đàn), Tuất thời 20 tháng 11 Ất-Tỵ (12/12/65)
Diêu-Trì Kim-Mẫu, Mẹ mừng các con. 
THI: 
Nhớ đến con thơ chốn cõi trần,
Nặng lòng Từ-Mẫu vội dời chân,
Thăm con lớn nhỏ trong đàn nội,
Căn dặn con gìn vẹn đức ân.
Giờ nầy Mẹ đến trần gian, để cùng các con dạy qua
những điều cần thiết:
Các con ôi! Đã từ lâu tu niệm, các con mong một ngày đắc quả thành công. Mẹ miễn lễ các con an tọa. Nhưng Mẹ thương các con sống trong vòng trần lụy, biết bao nhiêu sự cám dỗ của trò đời, đến khi vào cửa Đạo lại chịu nhiều thử thách cam go, nhiều điều quyến rủ của tà thần chước quỉ, nên lắm lúc các con tự thấy mình chán Đạo và chán sự tu hành. Con ôi! Cũng bởi không chịu minh định bản tâm để lắng dịu các điều dục vọng, hầu trông thấy ánh sáng của khiếu linh quang, hầu suy tưởng điều tà lẽ chánh, cứ mãi vui say bầy bạn tách phái phân chi, để rồi chị gạt em, em lầm chị. Trong cảnh cốt nhục tương tàn, mà các con lại chẳng buồn than vẫn vui cười cho đến khi gặp cảnh đương đầu thọ nạn. Chừng ấy, con mới nhìn lại, thì bạn bè xa vắng, mà đường lối lại có nẻo vào mà không có nẻo ra, phải lẩn quẩn trong kiếp nạn chúng sanh, rồi rốt cuộc luân hồi nghiệp quả. Mẹ rất thương xót các con. Mẹ giải thích một điều nầy con ghi nhớ:
Đạo rất huyền bí cao siêu, nhưng Đạo cũng rất trống không dễ thấy. Sở dĩ truyền Đạo mà phải khẩu khẩu tâm truyền như lúc trước, là vì e con chưa dứt lòng phàm, công phu trật lối sai lạc bổn căn, rồi phải rước họa vào thân, nên do đó mới có việc tương truyền Đạo-pháp.
Sự thật, kỳ ba ân-xá, thì tất cả con nào trai kỳ thập nhựt, đều được thọ bửu-pháp tu thân, dẫu rằng cấp bực vẫn phân làm trung, thượng, hạ nhưng các con rán cũng được dự phần. Hiện phải để cho một vài con tu luyện Đạo-pháp cho được tinh-thông, sẽ dìu dắt các con trong thời kỳ nầy, để các con đồng đều thọ pháp, hầu gìn-giữ thân tâm giữa lúc sài-lang óng-dậy hổ báo chực rình. Chỉ có một điều là mấy con nào dục vọng mong dùng bửu pháp để làm lợi khí cho mình, thì sẽ bị trừng phạt vô hình, Mẹ không cứu vãn được.
Kìa con hiểu rằng: Lẽ Đạo sâu kín, nhưng đối với lòng con thành ý chánh tâm tu kỷ, thì vẫn sáng tỏ như thường. Ví như lời nói: “Nhựt Nguyệt tuy minh, nan chiếu phúc bồn chi hạ”. Mặc dầu ánh sáng mặt Nhựt mặt Nguyệt tuy tỏ, không soi chậu úp. Nhưng đó là ánh sáng, chớ thật cái lý đương nhiên của chậu úp thì vẫn tỏ rỏ như thường.
Con có hiểu vì sao chăng? Vì sao chậu úp lại được sáng tỏ, các con đồng thưa một vài biện pháp cho Mẹ nghe? Các con hiểu thế nào thì bạch thế ấy…
Cười… Các con đã từng cầm một vật gì úp xuống hay chăng? Nếu có thì các con muốn hiểu lý sáng tỏ của chậu  úp ấy, tất nhiên các con phải hiểu người chủ sử trong khi úp cái chậu lại, đó là lý sáng tỏ của chậu úp mà ánh sáng của mặt Trời, mặt Trăng bao quát cả thế gian cũng không bì được. Đạo nơi chỗ ấy các con hiểu chăng?
Nếu các con hiểu lời Mẹ thì trên đời nầy không còn vật chi là tuyệt đối tất cả, mà chỉ có cái lý đương nhiên của Vũ-trụ Càn-khôn với lòng các con khi chủ động một việc gì phát tiết ra là tồn tại, là nhân quả, là nghiệp duyên đó thôi.
Hôm nay Mẹ dẫn giải để các con tìm học đừng thắc mắc, đừng chán nản và còn phải học rất nhiều trên đường hành đạo để đoạt được đến mục-đích chơn lý của Đại-Đạo  mới tìm về đến Mẹ.
TOÁT-YẾU: 
Trong bài nầy Đức Mẹ lưu ý đến phần Đạo-pháp. Đạo-pháp rất huyền bí cao siêu, sỡ dĩ truyền Đạo-pháp phải khẩu khẩu tương truyền (là truyền bằng lời nói thẳng giữa Vị truyền Pháp và người thọ Pháp, chớ không nói công khai hoặc viết trên giấy) là vì các con chưa dứt phàm tâm, công phu trật lối rước họa vào thân và xác nhận như Thánh Ngôn đức Chí-Tôn đã có dạy trước khi mới khai Đạo. (TNHT của Tòa Thánh) con nào trai kỳ được 10 ngày thì được thọ bửu pháp tu thân vì kỳ ba ân-xá dễ-dàng hơn xưa, theo cựu Luật điều kiện khó khăn hơn nhiều. Thọ Pháp để gìn giữ thân tâm giữa lúc sài-lang óng-dậy, hỗ báo chực rình. Các con đừng nên dục vọng dùng bửu pháp để làm lợi khí cho mình, thì sẽ bị trừng phạt vô-hình. Mẹ không cứu vãn được. Thiêng liêng cũng có thường nhắc nhở chớ nên khinh thường Đạo-pháp, vì khi phạm trọng tội cũng bị tam đổ bất nan thoát tục, đừng nên dễ ngươi thí nghiệm Pháp-môn.




...  ...   ...

***********       
...   ...   ...

20.Huấn-Từ Trước Cảnh Loạn-Ly Tang-Tóc…
Thánh-Tịnh Ngọc-Minh Đài, Tuất thời Rằm tháng Tư MậuThân (11/5/68)
Diêu-Trì Kim-Mẫu Vô-Cực Từ-Tôn, Mẹ mừng các con!
THI:
Con đến trần gian chịu khổ nàn,
Mẹ nơi Diêu-Điện dễ nào an,
Mây sầu đỡ gót lâm trần thế,
Bút lệ nương cơ tả mấy hàng.

Giờ này Mẹ đến với các con để chan rưới ân lành cho các con được bình tâm trước cảnh loạn ly tang tóc.
Mẹ miễn lễ các con đồng an tọa.
Hỡi các con! Thế sự đảo điên, nhân loài thống khổ, kề bên con những trạng huống bi đát thương tâm! Đó có phải là thâm tình cốt nhục cùng điểm linh quang với các con chăng? Rồi các con nhìn lại Huynh Đệ, Tỷ, Muội và con đang sống trong tâm hồn thanh cao, mặc dầu giữa cảnh hổn loạn nguy vong nhưng các con vẫn được bằng an đến với Mẹ và thực hành được nhiều công tác, công quả từ thiện đạo-đức. Đó chẳng cách nhau xa mà đã thấy hai cương vị khác nhau, hai tâm hồn khác nhau là do nơi đâu hỡi con?
Mẹ rất thương tâm cho toàn cả con cái của Mẹ đang chịu chuyển luân trong kiếp nạn chúng sanh mà từ ngàn xưa các con đã gây tạo. Cũng từ ngàn xưa, các Đấng Giáo Chủ lâm trần Khai Đạo đã thức tỉnh các con nhưng các con vẫn chịu nhiều trọng nghiệp trên mảnh đất cỏn con nầy là vì các con không tìm đúng Chơn-lý Đạo và tìm con đường giải thoát chánh trung. Tôn-giáo chỉ là một nhà trọ để các con đụt mưa trốn nắng hay làm nơi nghỉ chân cho các con trong khi chùn bước thế lộ công danh. Ảnh hưởng vật-chất hữu-hình đè nặng tâm linh, con người chịu ảnh hưởng ấy mờ tối điểm linh-quang để lý trí bị sự chế ngự chú trọng khuynh hướng theo tư-dục lợi-quyền, nên Đạo Đời phải một phen hỗn loạn mà các con của Mẹ đều trong kiếp nạn kỳ ba.
Con ôi! Dầu Đông-Tây Âu-Á, dầu Nam Bắc Mỹ, Phi, tất cả vạn-vật trên thế gian đều được ở vào tình thương Vô-Cực của Mẹ. Chỉ có các con, các con phải nhớ lại điều hiểu Đạo duy-nhứt đối với Từ-Mẫu. Thế tục cũng như Thiêng-liêng, tình thương sẽ đến với tất cả các con, tất cả vạn vật đồng trong Tam Nguơn Vận-Hội. Tiếc vì đời người bị chi phối trong tư dục, chia ra nhiều ngăn nhiều ngõ, nhiều mẫu, nhiều khuôn, nhiều hình nhiều tướng, rồi con nào giữ phạm vi ấy. Nếu giữ để mà tu học thì cũng chẳng đến nỗi nào, trái lại, giữ để mà tranh đấu, mà lấn chen, dại khôn cao thấp, thì trách sao phải chịu một đời hệ lụy trong cõi vô thường!!!

THI:
Con hỡi! Trần gian cõi tạm chung,
Đến đây rồi hãy trở về cùng;
Sao con tránh Mẹ đi đường khác,
Đến nỗi tang thương chịu não nùng?
BÀI:
Con ôi! Thế sự điêu linh,
Trông người rồi lại nghĩ mình ra sao?
Cũng là cốt nhục đồng bào,
Đứt chưn tay lại không đau sao đành!
Bao nhiêu nỗi khổ chúng sanh,
Nhờ nơi đứa dại lập thành đứa khôn,
Đời không lâm trận mê hồn,
Các con khó được thế tôn Thánh Hiền;
Vì đời chịu nỗi đảo điên,
Mới cho con đến phổ truyền Đạo cơ.
Vì đời đen tối mịt mờ,
Cho con xuống thế trong giờ loạn ly.
Vì đời giữa lúc khuynh nguy,
Mới cho con đến trong kỳ Long-Hoa.
Nguyên nhân đắm đuối ái hà,
Mẹ cho con đến để mà gọi kêu.
Rồi đây trước cảnh tiêu điều,
Lòng con với Mẹ phải nhiều đau thương!!!
Thì giờ đang lúc khẩn trương,
Chính là vàng bạc là đường lập công.
Con ôi! Từ-Mẫu đợi trông,
Tin lành sứ-mạng khi Đông sắp tàn.
Dầu cho trải mấy gian nan,
Bên con Mẹ đã sẵn-sàng liệu lo.
Đường trần lắm nẻo quanh co,
Lắm điều trở ngại lắm trò điêu ngoa.
Nhiều nơi chước quỉ mưu tà,
Nhiều phương trì kéo biết ra, ngỡ ngàng!
Cứu đời trước phải vững vàng,
Tinh thần đạo-đức can tràng hy-sinh.
Nhìn vào mục đích chí tinh,
Hướng vào tôn-chỉ uy linh Đạo Trời.
Đạo là thực hiện con ôi!
Tình thương nhơn loại giữa thời điên nguy.
Đạo là chánh tín tu trì,
Ở nơi con đó và vì tha nhân.
Rồi đây hỗn loạn phong trần,
Thiên tai chiến họa dần-dần giảm tan.
Nếu con đem được Đạo Vàng,
Cho nhơn sanh biết về đàng chánh chơn.
Người đời nào có gì hơn,
Cõi này cõi tạm đặt chơn qua ngày.
Bóng tà đã trở về Tây,
Không lo thiên hạ không đầy tấm thân.
Một mai tai nạn đến gần,
Muộn màng trễ bước trách phần số ư!
Con ơi! Hữu phước chớ từ,
Cũng đừng tận hưởng rồi dư họa liền.
Trong khi thế sự đảo huyền,
Mà con vẫn được ân Thiên hộ trì.
Mở lòng bác-ái, từ bi,
Cứu con mà cũng cứu nguy cho đời.
Rán lên hỡi các con ơi!
Trong khi tận thế cơ Trời chuyển xây.
Kìa con tháng lại qua ngày,
Quẩn quanh trong chốn sắc tài lợi danh.
Sớm chiều lo lắng đua tranh,
Sương rơi mái tóc có thành chi chi.
Dầu cho phú túc mọi bề,
Dầu cho ấm tử vinh thê đủ điều.
Kìa cho lửa Hạ đốt thiêu,
Bao nhiêu sự nghiệp bao nhiêu lệ tràn!
Trước đây con đặng an nhàn,
Nghe lời Từ-Mẫu thở than sau cùng.
Sanh ra hình vóc nam trung,
Mày râu gánh lấy chí hùng đạo tâm.
Hỡi con cơ hội rán làm,
Hiệp nhau cứu trợ tình thâm hóa hoằng.
Đó là đạo đức sở năng,
Đừng tìm Núi thẳm Non bằng ích chi.
Con ơi! Máy Tạo huyền vi,
Trong tình Tạo-hóa trong kỳ Hạ-Nguơn.
Chỉ vào mục đích lý chơn,
Đa ngôn lộng ngữ thiệt hơn khó thành.
Các con tiến thẳng đường lành,
Hồng ân Mẹ đã sẵn dành mỗi con.
Nhân loài là máu một hòn,
Xẻ chia từng mảnh nhưng còn tình thân.
Hôm nay lời Mẹ định phân,
Ngày mai con phải góp phần lo âu.
Hiệp nhau chống Bát-Nhã đò,
Biển trần rước khách lần dò thoát nguy.
Hỡi con! Đây Mẹ Diêu-Trì!
Các con Phổ-Độ Tam-Kỳ làm gương.
Con đem rải khắp tình thương,
Mọi người chung hưởng là đường thành công.
Dầu sanh ra kiếp má hồng,
Cũng là Thiên Địa trong vòng âm-dương.
Nặng nề muôn việc muôn phương,
Tương lai cũng đó, cột rường là đây.
Con ơi! Ngày lại qua ngày,
Rán lo kẻo trể thời kỳ Long-Hoa.
Đem thân tô điểm nước nhà,
Đỡ nâng nòi giống cùng hòa vạn dân.
Diêu-Trì Kim-Mẫu đã phân,
Con lo trách nhiệm hồng ân sẵn dành.
Mẹ ban ơn các con nam nữ, Mẹ hồi Cung.

TOÁT-YẾU:
Đức Mẹ rất đau lòng và thương xót con cái trước cảnh loạn ly tang tóc vì cộng nghiệp chiến tranh trên mảnh đất Việt Nam. Do trọng nghiệp chúng ta đã gây tạo từ nhiều kiếp trước, nay phải chịu trả dứt trong buổi Hạ-Nguơn Mạt-kiếp. Tất cả chúng sanh trên thế gian nầy đều là con của Mẹ, đều được ở vào tình thương Vô-Cực của Mẹ, Mẹ dạy chúng ta là người hữu phước ở ngoài nạn tai chiến họa, hãy thương tưởng đến những con đang chịu lầm than khổ nạn mà cứ giúp:
“Con ơi! Hữu phước chớ từ,
“Cũng đừng tận hưởng rồi dư họa liền.
và:…
“Vì đời chịu nỗi đảo điên,
“Mới cho con đến phổ-truyền Đạo cơ…
và:…
“Hỡi con, cơ hội rán làm,
“Hiệp nhau cứ trợ tình thâm hóa-hoằng.
và:…
“Sông mê lái Bát-Nhã đò,
“Vượt qua bến giác công trò mới nên.

...  ...   ...

*************   -----------   *************

...  ...   ...

THI BÀI: (tiếp theo)
Đừng trông thấy trên nền Trời sáng,
Bóng Nguyệt soi chói rạng đêm khuya;
Ngẩn ngơ trong giấc mộng hòe,
Nhìn đèn leo lét mà chia tấc lòng.
Cái tâm đăng mới hồng vĩnh cửu,
Vật vô tri thành tựu chi con;
Phận ai thì nấy lo tròn,
Trông Nam ngó Bắc không còn chủ tâm.
Mỗi mỗi đều ân thâm chan rưới,
Người người trong cơ hội vẫy vùng,
Phận nào thì nấy lo xong,
Xong rồi một việc là công một phần.
Cơ-Quan vốn Thiên ân đại xá,
Mở con đường khắp cả giao thông,
Muốn cho sớm đặng tương đồng,
Khoan dung bác-ái dặn lòng đừng quên.
Thiên cơ chuyển kề bên các trẻ,
Luật công bình san-sẻ mọi nơi,
Ở cho đúng phận con Trời,
Ngày mai chắc đặng vui tươi sum hòa.

Vì các con nữ phái còn thiếu phận sự trong những ngày Xuân, vậy Mẹ nhắn bảo con ái-nữ phải lo tu thân hành đạo để kịp lúc hoằng dương giáo-lý trong năm Kỷ-Dậu.
THI BÀI:  (tiếp theo)
Hỡi các con đàng xa cố gắng,
Kìa ven Trời lố dạng Thái-dương,
Rủ nhau kịp bước lên đường,
Đem tài học tập khoa trường ứng thi.
Ban ơn chung trong khi Xuân đến,
Gội nhuần đi thoát bến mê đồ;
Chờ tin, Mẹ vẫn ra vô,
Đường Tiên cõi tục hoạn đồ dạy con.
Xuân Xuân sắc điểm son tô ngọc,
Xuân Xuân hương ngào-ngạt khắp nơi,
Các con hưởng cảnh Xuân Trời,
Vững bền muôn thuở con người Chơn-Nhơn.
Mẹ ban ơn tất cả các con nam nữ đàn tiền, Mẹ hồi Cung.

TOÁT-YẾU:
Đức Mẹ dạy: Các con phải biết thưởng Xuân sắc thiên nhiên Tạo-Hóa, để ngăn đón mọi vọng thức rạc-rào, tâm tư bối rối, chế ngự tất cả ngoại cảnh thường tình để cho thời gian, không gian được chan hòa cùng thiên-nhiên Tạo-Vật, mới hy vọng thấy được:
“Thân, Dậu niên lai kiến thái bình” mà tâm tư chúng ta thường hoài bảo.

Mẹ dạy thêm:
Kỳ đại ân-xá đức Thượng-Đế cùng tất cả chư Tiên Phật Thánh Thần đồng giáng trần để cứu rỗi quần sanh, mỗi chúng ta đều là mỗi chơn-linh cùng có một sứ-mạng của Thượng-Đế không riêng gì hàng Thiên-phong Giáo-phẩm, đừng nên quan ngại.
Con người dầu cho văn-minh tiến-bộ đến đâu cũng không thể cướp quyền Tạo-Hóa, có bao giờ đem tài ba trí dõng để tắt được ánh sáng trước giờ Dậu (chiều) và kéo ánh sáng lại được sau giờ Dậu. Bao nhiêu sự tiến bộ của loài người không thể không nhìn nhận quyền Tạo-Hóa chở che bao la bát-ngát, dầu cho có tranh đua bay nhảy hơn thua rồi cũng tự hủy diệt lấy nhau trong vòng trần tục.
Đạo là cứu cánh tất cả nhơn loài trở về nẻo Thiên-Đàng thuần chánh. Các con đừng thấy sự phân chia ngăn cách Chi Phái nầy, tổ-chức nọ rồi các con buồn chán, không phải đó là điều mà làm cho các con không học được cái Đạo đâu con.

...  ...   ...

























No comments:

Post a Comment

Feature Post Co Thuoc

Corona Virus (exactly flu influenza or high /low blood pressure syndrome statement, the corona or covid-19 pandemic are just exactly some cold or flu influenza) Smart Curing Therapy Treatment _ Toa Thuoc dieu tri benh Corona hieu qua nhat hien nay

Corona Virus (exactly flu influenza or high /low blood pressure syndrome statement, the corona or covid-19 pandemic are j...

Popular post Co Thuoc: